(ĐVO) Không điều gì có thể làm cho trái tim tôi cất tiếng hát giống như khi nhìn thấy một con chó lớn và béo mượt. Không gì khác! Nếu bạn hỏi tôi rằng "chó con hoặc trẻ sơ sinh?", tôi sẽ trả lời ngay không do dự: “CCCHHHÓÓÓÓ”.
Tabitha Carvan, blogger người Australia sống ở Hà Nội từ năm 2009, đã có một bài viết thú vị về những chú chó ở Việt Nam trên website cá nhân.
Dưới đây là trích dịch bài viết này:
Trước khi đến Việt Nam, mỗi khi nghe nói rằng người Việt ăn thịt chó, tôi nghĩ rằng đó là chỉ là một câu chuyện châm biếm vì đây quả là một điều khủng khiếp mà tôi không thể chấp nhận được.
Và tôi đã bị sốc khá nặng khi nhận ra đó là sự thật sau khi đến Việt Nam làm việc. Tuy vậy, tôi đã tự huyễn hoặc mình rằng, chỉ có một số người thích ăn thịt chó thôi, không phải là tất cả.
Các đồng nghiệp người Việt đã chứng minh rằng tôi là một kẻ ảo tưởng. Hầu hết trong số họ ăn thịt chó ít nhất một lần mỗi tháng!
Tôi lại an ủi mình theo một cách khác: hẳn là những con chó xấu số đó được nuôi riêng tại những trang trại chỉ để lấy thịt, hoàn toàn khác với những con chó được nuôi trong nhà để làm bạn.
Lần này tôi cũng sai nốt, khi biết rằng rất nhiều chú chó ‘cưng’ đã bị bọn trộm chó ‘bắt cóc’ trên đường phố để cung cấp cho các đường dây buôn bán thịt chó. Niềm tin của tôi về tình yêu mà người Việt dành cho loài chó dường như đã đổ vỡ hoàn toàn.
Tôi không thể coi thịt chó như một loại thịt bình thường như thịt cừu hoặc thịt bò. Nó rõ ràng từng là một con chó. Tôi không hề cường điệu khi nói rằng, đó là điều khủng khiếp nhất mà tôi từng thấy.
Khi tôi đưa các vị khách đi xung quanh Hà Nội, tôi luôn cảnh báo trước cho họ những nơi có thể có hàng thịt chó để họ chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng che mắt khi thấy cảnh tượng ghê rợn. Bản thân tôi cũng không bao giờ muốn nhìn thấy điều đó, không bao giờ và không bao giờ.
Tôi không nói rằng, ăn thịt chó là sai lầm hoặc là người Việt Nam không nên ăn thịt chó v..v. Tôi chỉ muốn nói rằng: Tôi thực sự, thực sự yêu thích những chú chó.
Không điều gì có thể làm cho trái tim tôi cất tiếng hát giống như khi nhìn thấy một con chó lớn và béo mượt. Không gì khác! Nếu bạn hỏi tôi rằng "chó con hoặc trẻ sơ sinh?", tôi sẽ trả lời ngay không do dự: “CCCHHHÓÓÓÓ”.
Chính vì quá yêu chó mà tôi chưa bao giờ nuôi một chú chó trong nhà mình. Nếu tôi nuôi, chúng sẽ sẽ hủy hoại cuộc sống của tôi. Tôi sẽ không thể rời khỏi nhà mà sẽ dành cả ngày lẫn đêm để trìu mến nhìn chằm chằm vào mắt của nó và cho nó ăn những gì đắt tiền nhất.
Ôi, những chú chó…
Vì không thể nuôi chó mà việc ngắm chó từ lâu là một trong những thú tiêu khiển ưa thích của tôi. Sở thích này đã bị dội một gáo nước lạnh ở Hà Nội, nơi có rất nhiều chó bị nhốt trong lồng, bị xích, cũng như những chú chó cáu bẩn.
Hầu hết những chó chó ở Hà Nội trông như thế này:
Hoặc như thế này:
Đây không phải là loại chó mà tôi yêu thích. Tuy vậy, tôi cũng ghi lại được một số khoảnh khắc thú vị về chúng, như mấy tấm này:
Bên cạnh những chú chó nội, xu hướng nuôi các giống chó nhập ngoại đang trở thành mốt của những người giàu ở Hà Nội.
Với người Việt Nam, những chú chó có thể là thú cưng, là chó giữ nhà, là nguồn thực phẩm và thậm chí là cả ba trong một.
Ví dụ, người hàng xóm của tôi hàng ngày vẫn thường dắt chó đi dạo và chơi đùa với nó. Khi con chó đã lớn, vào một ngày nọ, ông bán nó cho một người đàn ông với chiếc lồng nhét đầy những chú chó. Tất cả trong số chúng sẽ kết thúc cuộc đời trong lò mổ. Đó quả là một ngày bất hạnh với tôi.
Theo quan sát của tôi, thái độ chung của người Việt với loài chó là sự thờ ơ. Và những con chó dường như cũng biết vị trí của mình. Chúng tỏ ra khá dè dặt, không đòi hỏi được vuốt ve hoặc nhõng nhẽo với chủ để được cho ăn. Mặc dù thịt được nướng thơm lừng ngay bên cạnh, nhưng có chú chó thậm chí còn không dám ngửi.
Dấu hiệu duy nhất khiến tôi thấy người Việt Nam thực sự quan tâm đến loài chó là vào mùa đông, khi nhiều chú chó được chủ cho mặc áo để chống rét.
Gần đây tôi có đọc trong tạp chí AsiaLIFE một cuộc phỏng vấn bác sĩ thú y Việt Nam, Tiến sĩ Nguyễn Văn Nghĩa. Ông Nghĩa đã nói về thái độ của Việt Nam đối với động vật như sau:
"Khi tôi đến Pháp và Anh hoặc đọc những tờ báo của Mỹ, tôi có thể thấy cách họ thể hiện tình yêu với các loài vật như thế nào. Họ thường cho những chú chim ngoài tự nhiên thức ăn. Nếu một chú chim non rơi xuống từ trên cây, họ sẽ đưa nó đến một bệnh viện. Đó là cách cư xử rất bình thường. Tôi Không thấy điều đó ở Việt Nam, ngay cả với những người yêu động vật. Đơn giản là họ không biết làm thế nào để thể hiện tình yêu đó”.
Dr Võ Hải (theo DVO).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét